Những Chuyện Linh Ứng Nhờ Tụng Kinh Địa Tạng

Tôi là Nguyễn Thị Mỹ Hiền, pháp danh Diệu Phước Hảo, sinh năm 1992, hiện đang cư trú tại 249 Bình Giã, phường 8, thành phố Vũng Tàu. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ câu chuyện về ba mình với tất cả mọi người. Hy vọng qua câu chuyện này, mọi người có thể phát khởi tín tâm,  tin sâu vào nhân quả cũng như sự linh ứng mầu nhiệm của Phật Pháp

Ba tôi từ xưa đến nay là người hiền lành, vui tính nhưng lại có thói quen uống rượu rất nhiều. Mỗi lần sau khi nhậu, ông thường nói chuyện một mình, đôi khi trở nên hung dữ và la hét. Vào giữa tháng 6 năm 2018, tôi quen một người anh học Phật Pháp trên Facebook. Chưa bao giờ tôi kể chuyện gia đình của mình với người lạ nhưng kể từ khi quen anh, tôi lại mở lời hết. Sau khi nghe câu chuyện của ba tôi, anh ấy khuyên tôi tụng Kinh Địa Tạng trong 49 ngày và hướng dẫn cách phát nguyện trước khi tụng để hồi hướng cho ba.

Kinh bản nguyện của Bồ Tát Địa Tạng

Sau khi nghe anh ấy hướng dẫn, tôi quyết định bắt đầu ngay vào ngày hôm sau. Dù cảm giác buồn ngủ cản trở lúc đầu, tôi vẫn giữ quyết tâm và duy trì tụng Kinh Địa Tạng. Hơn một tuần tụng Kinh, tôi chia sẻ với anh về biểu hiện buồn ngủ mà tôi gặp phải và anh ấy an ủi rằng đó là dấu hiệu bình thường của những người khi mới tụng Kinh, còn được gọi là hôn trầm. Suốt một tháng đầu tiên, anh luôn động viên và nhắc nhở tôi không được bê trễ.

Thật may mắn là trong khoảng thời gian tụng Kinh, ba tôi không còn nói chuyện một mình và cũng nhậu ít đi đáng kể. Công việc của tôi cũng dần trở nên thuận lợi hơn.

Đầu tháng 07/2018, khi tôi đã tụng được khoảng 42-43 biến kinh Địa Tạng thì ba tôi gặp tai nạn tại công trình. May mắn thay, có một người tốt bụng ở gần đó đã đưa ba tôi vào bệnh viện. Chú ấy tìm đến nhà tôi đúng lúc tôi mới về nhà sau giờ làm việc để thông báo rằng hiện ba tôi bị tai nạn và đang ở bệnh viện. Tôi đã ngay lập tức chạy đến bệnh viện sau khi nghe thông báo. 

Hình ảnh Bồ Tát Địa Tạng chùa Khai Nguyên

Khi đến bệnh viện, bác sĩ nói  rằng ba tôi cần chuyển lên Bệnh Viện Chợ Rẫy ngay lập tức do dây thần kinh đang bị chèn ở đốt sống lưng và phải tiến hành phẫu thuật ngay để tránh rủi ro. Khi nghe về số tiền phải chi trả cho cuộc phẫu thuật lên đến 70 triệu, tôi dường như mất bình tĩnh. Tôi và em gái không thể nào có số tiền lớn như thế vào lúc này. Mặc dù lo lắng, nhưng tôi vẫn khẳng định với bác sĩ rằng: “Bác sĩ cứ mổ cho ba tôi, ngày mai tôi sẽ có đủ tiền viện phí cho ba.”

Để lo số tiền đóng viện phí, tôi và em gái đã gọi điện thông báo tình hình của ba tôi để vay người thân trong gia đình và họ hàng nhưng vẫn rất ít so với 70 triệu kia. Rồi tôi quyết định liên lạc với những người bạn trong nhóm cùng đi chùa và mọi người đều đồng lòng giúp đỡ. Cùng sự giúp đỡ từ một số người quen của em gái tôi, cuối cùng, chúng tôi cũng gom đủ số tiền để chi trả phẫu thuật cho ba.

Bệnh Viện Chợ Rẫy luôn đông người và chật chội. Buổi tối, trong lúc đợi ba mổ thì  tôi nằm ngoài hiên hành lang của bệnh viện với những cơn gió lạnh buốt thổi qua. Tay cầm cuốn Kinh Địa Tạng, tôi tập trung đọc tụng dưới ánh đèn của bệnh viện mặc kệ tiếng nói chuyện xôn xao từ rất nhiều người xung quanh.

Số tiền gần 70 triệu đã nhanh chóng được chuyển đến tôi vào ngày hôm sau (do nhận được sự hỗ trợ của mọi người). Số tiền lớn quá, lại đến quá nhanh trong tình hình khó khăn như vậy nên tôi cảm thấy rất khó tin và chưa kịp định hình rõ sự việc vào lúc đó.

Sau cuộc phẫu thuật, ba tôi được chuyển về Bệnh viện Bà Rịa để thuận tiện cho việc chăm sóc, đi lại và công việc của tôi. Song song với đó, tôi không ngừng dành thời gian để tụng Kinh liên tục và thầm cầu mong cho sức khỏe của ba mau chóng hồi phục. 

Vài ngày sau khi chuyển về Bệnh viện Bà Rịa, một người chị bạn ghé thăm ba tôi. Tôi và chị bạn đã cố gắng giúp ba dậy một chút vì sợ ba nằm nhiều sẽ bị bí ở lưng. Nhưng khi ba đau và không thể ngồi dậy, tôi nhìn thấy tình trạng của ba mà không kìm lòng được nên tôi nói: “Ba ơi, bây giờ không ai giúp được ba ngoại trừ Chư Phật và Bồ Tát cả nên ba hãy niệm Phật để giảm đau ba nhé. Nếu không ba có thể cầm Kinh rồi tụng bằng mắt cũng được, không cần phải đọc thành tiếng”.

Ba trả lời: “Ba có niệm Phật thầm trong đầu”

Không lâu sau, ba đồng ý cùng tôi tụng Kinh Địa Tạng. Ba tụng được một, hai trang đầu trong Kinh thì sự kì diệu xảy ra ngay lúc đó – trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của tôi cùng tất cả những người khác trong phòng bệnh: ba tự mình ngồi dậy được mà không cần ai giúp đỡ.

Tôi đã rất vui mừng và trong lòng thầm cảm ơn Chư Phật và Bồ Tát đã gia hộ. Trưa hôm đó, em gái tôi lên thay phiên chăm sóc ba để tôi có thể về đi làm. Tối đến, khi tôi gọi điện hỏi thăm tình hình của ba thì em gái tôi báo:

“Ba đã tự xuống giường, gỡ ống tiểu và có thể tự đi toilet bên ngoài rồi”. Tôi nghe thấy những tin tức này thì trong lòng vui mừng như muốn vỡ òa. 

Trong khoảng thời gian tôi chăm sóc ba ở bệnh viện cũng xảy ra một sự kiện đặc biệt tại phòng bệnh chung, là một bệnh nhân cùng trạc tuổi với ba. Theo như mọi người kể lại thì vài đêm trước đó, chú ấy thường xuyên rời phòng đi khắp các phòng khác, la hét, cười nói và có những hành vi khó hiểu khiến cho ai nấy cũng rất khó ngủ. Sau khi nghe kể như vậy, tôi nghĩ có lẽ chú bị vong hồn oan gia phá hoặc có ma ám ở bệnh viện. Mọi người cũng đều biết ở bệnh viện thì việc có ma là điều phổ biến, nhưng họ không thấy nên không cảm nhận được sự tồn tại của họ.

Tối hôm sau, tôi ở lại bệnh viện chăm sóc ba thay em gái. Sau khi ba ăn và uống thuốc, còn tôi chuẩn bị tụng Kinh và quyết định tụng để hồi hướng công đức cho cả chú đó.

Điều lạ là nếu trước đây người chú kia thường xuyên nói lảm nhảm một mình từ sáng đến tối thì sau khi tôi ngồi tụng Kinh ngay giường ba tôi, chú im lặng không nói một lời, cũng không la hét như mọi khi nữa. Lát sau, tôi thấy chú ngả lưng xuống và ngủ sâu. Con của chú ngạc nhiên nói:

“Mấy hôm nay ba em thức trắng và la hét liên tục, vậy mà hôm nay lại ngủ ngon lành”. Sau khi tụng Kinh hồi hướng cho ba và chú, cũng như cho tất cả các linh hồn tại bệnh viện, chú kia khi thức dậy đã tỉnh táo hẳn. Chú đã không còn nói lảm nhảm, không la hét và không đi lang thang như trước nữa. Tôi thầm biết ơn rằng, tất cả những phép màu này là nhờ vào sức mạnh của kinh Địa Tạng và sự gia hộ của Chư Phật, Chư Bồ Tát giúp linh hồn siêu thoát.

Với niềm tin sâu sắc đó, tôi tiếp tục tụng Kinh đều đặn và hồi hướng cho ba đến khi ba xuất viện. Khi về nhà, ba dường như hồi phục rất nhanh chóng, đi lại dễ dàng hơn và không cần phải sử dụng thuốc nữa.

Tôi thực sự rất vui và không ngừng bày tỏ lòng biết ơn đối với công năng của Kinh Địa Tạng và các Kinh điển của Phật giáo. Sự gia hộ của Chư Phật, Chư Bồ Tát thực sự là điều không thể nghĩ bàn và giúp tôi có thêm tin sâu nhân quả cùng với lòng cảm ân sâu sắc.

NAM MÔ ĐẠI NGUYỆN ĐỊA TẠNG VƯƠNG BỒ TÁT!

Phật Sự Tản Viên tổng hợp

Loading

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Shares