Cuộc đời vốn có rất nhiều điều kì diệu, vượt ngoài những đo đạc tính toán của khoa học. Tôi mong rằng câu chuyện của gia đình tôi sẽ đến được với những người hữu duyên để chúng ta càng vững tin thêm vào Phật Pháp nhiệm màu, tinh tấn nương theo lời Phật dạy mà dốc sức tu hành.
Tôi năm nay đã bước vào độ tuổi 30, là một người vợ và là mẹ của một cô con gái 7 tuổi. Tôi tên Lê Lưu Ly, hiện sống tại Bình Trị Đông, Q. Bình Tân, TP. HCM.
Sau khi sinh cháu, tôi bị bệnh phụ khoa, tưởng rằng mình không thể sinh con được nữa. Có lần, trong giấc ngủ, tôi mơ thấy mình sinh được một đứa con trai. Khi cháu vừa ra khỏi bụng mẹ, gương mặt cháu rất sáng và cháu nở nụ cười khi nhìn thấy tôi. Vì nghĩ rằng mình không còn khả năng sinh con, tôi xem đó chỉ là một giấc mơ bình thường và quên bẵng đi mất.
Nào ngờ, một thời gian sau, tôi thấy trong người mệt mỏi và uể oải. Như có linh tính mách bảo, tôi nhờ chồng đi mua que thử thai rồi vào viện siêu âm thì mới biết tôi đã có thai được năm tuần, và còn là thai trứng.
(Chửa trứng thường là một dạng u lành tính phát triển trong tử cung. Nó không phải là một bào thai thực sự nhưng vẫn có các triệu chứng thai nghén. Chửa trứng ảnh hưởng lớn tới sức khỏe của người phụ nữ, vì nó gây nên nhiều biến chứng nguy hiểm. Một số trường hợp chửa trứng lành tính có thể dẫn đến chửa trứng ác tính, hay nặng hơn là biến chứng thành ung thư nguyên bào nuôi. Nếu không được điều trị kịp thời, chửa trứng hoặc có thể gây tử vong…)
Bác sĩ đề nghị tôi nhập viện gấp vì thai trứng không những không giữ được mà còn nguy hiểm tới người mẹ. Lúc đó, tôi rất buồn nhưng quyết định không nhập viện. Hai vợ chồng tôi cùng nhau mỗi ngày hai lần sáng tối đọc Kinh Địa Tạng, trì Chú Đại Bi và niệm Phật. Tôi nghĩ: “Nếu con có duyên với vợ chồng mình thì bé sẽ ở lại, còn nếu không, thì coi như ba mẹ đọc kinh để bé được siêu thoát”.
Ba ngày sau, trong mơ tôi thấy xuất hiện một người phụ nữ mặc áo trắng dẫn mình đi tới một ngôi nhà trên đỉnh núi, xung quanh mây phủ trắng xóa. Người phụ nữ đó dặn tôi đứng chờ ở ngoài, rồi vào trong nhà và mang ra cho tôi một hộp thuốc.
Khi đưa tay nhận thuốc, tôi mới nhìn thấy rõ mặt Người và nhận ra đó chính là Quán Thế Âm Bồ Tát. Tôi vui mừng quỳ xuống lạy liên tục, niệm danh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát rồi giật mình tỉnh dậy.
Một vài ngày sau, một lần nữa, trong mơ tôi thấy có người chỉ đường cho mình đi sâu vào trong một khu rừng để tìm Phật. Tôi không thấy mặt hay dáng hình của người đó mà chỉ nghe thấy giọng nói hướng dẫn tôi đi theo. Càng vào sâu trong rừng, khung cảnh càng trở nên mờ ảo, tôi hoang mang lo sợ. Như biết được suy nghĩ của tôi, giọng nói đó dặn tôi niệm Phật. Cứ thế, tôi vừa đi, vừa niệm rất to “Nam Mô A Di Đà Phật”.
Tôi có cảm giác có một thứ gì đó mơ hồ đang đuổi theo từ phía sau lưng. Lấy hết sức bình sinh, tôi vừa cắm đầu chạy, vừa liên tục niệm Phật. Giọng nói đó động viên tôi đừng bỏ cuộc, cố gắng chạy thật nhanh rồi sẽ được gặp Phật.
Gió thổi mỗi lúc một mạnh thêm, lá cây trong rừng bị hất tung lên, vần vũ. Khi bắt đầu cảm thấy kiệt sức, bỗng dưng tôi thấy trước mặt mình là một cửa hang. Tôi liền chạy vào trong, thầm nghĩ rằng nếu mình có chết thì nhắm mắt lại và niệm Phật, chứ thật sự tôi không còn đủ sức để chạy thêm nữa.
Vào trong hang, bất ngờ tôi thấy một tảng đá rất to, trên đó có một người đang ngồi. Giọng nói dẫn dắt tôi lại vang lên:
“Phật đó! Lạy Phật đi! Nhanh lên!”.
Tôi liền quỳ xuống lạy liên tục, miệng vẫn không ngừng niệm Nam Mô A Di Đà Phật. Tôi bình tâm trở lại và cảm thấy thứ vô hình vừa bám đuổi theo mình giờ đã biến mất. Người ngồi trên tảng đá đi xuống, đưa cho tôi một viên ngọc rất to đang tỏa ánh hòa quang rực rỡ. Tôi nhận ra đó chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Tỉnh giấc, tôi bắt đầu nôn mửa dữ dội. Ngày nào tôi cũng nôn đến hơn hai chục lần. Không ăn được gì, tôi nôn ra cả mật xanh mật vàng. Kiệt sức vì mệt, tôi vẫn cố gắng đọc Kinh Địa Tạng. Kể cả khi ngồi không nổi, tôi nằm gục xuống, miệng vẫn lẩm nhẩm đọc kinh. Dần dần, tôi phục hồi, không còn nôn mửa nữa và ăn uống ngon miệng hơn.
Hai tuần sau, tôi đi siêu âm lại. Thật bất ngờ: Thai hoàn toàn bình thường! Cầm kết quả siêu âm trên tay, tôi run rẩy hạnh phúc. Tôi tới nhiều bệnh viện khác để kiểm tra cho chắc chắn, thai nhi vẫn hoàn toàn bình thường.
Khi lâm bồn, tôi sinh bé khá nhẹ nhàng, có cảm giác như bé tự chui ra. Lúc đón bé trên tay, bé nhìn tôi và nở nụ cười, mặt mũi bé giống y hệt như trong giấc mơ của tôi lúc trước. Bé rất quấn mẹ. Giờ đã được gần sáu tháng tuổi, bé lúc nào cũng theo mẹ.
Từ ngày sinh bé, gia đình tôi luôn gặp may mắn, tiền bạc tự dưng có người cho, ngay cả người chưa bao giờ gặp bé mà mới chỉ thấy ảnh bé trên facebook cũng gửi tiền cho bé.
Còn con gái lớn của tôi thì bỗng nhiên muốn ăn chay trường và đọc Chú Đại Bi. Mới đọc có một tuần, cháu đã thuộc làu làu và tỏ ý muốn đọc thêm Kinh Địa Tạng. Con gái tôi khi đó đang học lớp một, mặt chữ còn chưa rõ nhưng cháu vừa đọc kinh vừa đánh vần, một ngày đọc mấy trang. Hiện nay, cháu đã lên lớp hai và đòi đi tu nên tôi gửi cháu vào chùa Dược Sư ở huyện Cần Đước để con làm quen dần.
Về phần tôi, sức khỏe ngày càng tiến triển rõ rệt. Trước đây, thể trạng tôi yếu ớt, hay ốm đau, lại mắc thêm chứng thiếu máu, huyết áp thấp, hở van tim bẩm sinh và bệnh phụ khoa. Khi còn ăn mặn, tôi ăn rất nhiều đồ bổ và đi chạy chữa khắp nơi nhưng bệnh không thuyên chuyển. Vậy mà sau khi phát nguyện ăn chay, huyết áp của tôi dần ổn định, tôi ít khi hoa mắt chóng mặt và cũng đã khỏi bệnh phụ khoa.
Đặc biệt, khi tôi mang thai bé thứ hai, tôi không tăng cân nhiều, ăn bao nhiêu đều dồn cả vào cho bé. Trong suốt thai kì, tôi chỉ tăng có 8kg, bụng nhỏ gọn như người đang mang bầu tháng thứ tư thứ năm. Tôi sinh thường lúc thai được 38 tuần tuổi, bé nặng 3,4kg.
Hai vợ chồng tôi vẫn tiếp tục đọc Kinh Địa Tạng, trì Chú Đại Bi và niệm Phật hằng ngày, đều đặn cho tới tận bây giờ.
Cuộc đời vốn có rất nhiều điều kì diệu, vượt ngoài những đo đạc tính toán của khoa học. Tôi mong rằng câu chuyện của gia đình tôi sẽ đến được với những người hữu duyên để chúng ta càng vững tin thêm vào Phật Pháp nhiệm màu, tinh tấn nương theo lời Phật dạy mà dốc sức tu hành.